Cô gái đã viết thư gửi về chương trình Bạn hãy nói với chúng tôi để kể câu chuyện của mình:

Vợ chồng em quen nhau từ khi còn học đại học. Chồng em học khác khoa và trên em 2 khóa. Trong 1 buổi giao lưu câu lạc bộ sinh viên trong trường mà chúng em quen nhau. Anh ấy là sinh viên ngoại tỉnh, còn em thì là người thành phố. Sau khi em ra trường được 2 năm thì chúng em tổ chức lễ cưới.

Ban đầu, bố mẹ em cũng không hài lòng về người mà em lựa chọn bởi bố mẹ lo hoàn cảnh sống của 2 gia đình khác nhau thì khó hòa nhập, sau rồi thấy anh ấy cũng là người biết điều, nhún nhường và có ý chí phấn đấu nên bố mẹ em cũng đồng ý cho chúng em đến với nhau. Từ khi ra trường, chồng em cũng kiếm được 1 công việc phù hợp với ngành học của anh ấy. Tuy nhiên, công việc cũng chỉ giúp anh ấy lo cho đời sống của bản thân, có 1 chút tiền biếu bố mẹ ở quê và dành dụm được 1 chút lo cho đám cưới, nhà thì vẫn phải đi ở thuê. Khi chúng em chuẩn bị cưới nhau, việc 2 đứa sẽ ở đâu đã khiến chúng em tranh cãi rất nhiều. Anh ấy bảo sẽ tìm 1 nhà trọ khác tiện nghi hơn khu trọ anh ấy đang ở, rồi từ từ 2 vợ chồng tích lũy để mua nhà, nhưng em thì lại có hướng khác. Nhà em chỉ có 2 anh em, anh trai em thì đang sinh sống ở nước ngoài. Trước đây, gia đình em ở trong 1 căn hộ của 1 khu tập thể cũ, mấy năm gần đây, nhờ có tiền anh trai em gửi về nên bố mẹ đã mua 1 căn chung cư cao cấp khác. Căn hộ kia, bố mẹ em vẫn cho thuê kiếm thêm tiền rau. Bố mẹ có ngỏ ý cho chúng em về đó ở nhưng chồng em lại không đồng ý. Anh ấy bảo, nhà của bố mẹ để bố mẹ cho thuê kiếm thêm, còn chúng em thì đi ở thuê chỗ khác. Em nói mãi, anh ấy cũng không chịu nghe, vậy là chúng em cãi cọ nhau rất nhiều về chuyện này. Bố mẹ em thì cho rằng anh ấy bướng, không biết nghe lời, rồi các cụ tự ái bảo rằng: kệ xác chúng mày, muốn ở đâu thì ở. Và em đã phải nhượng bộ trước sự cương quyết của anh ấy. Chúng em cưới nhau nhưng trong lòng ai cũng có chút lấn cấn. Bố mẹ em thương con gái nên cũng có lúc mặt nặng, mày nhẹ với con rể. Em thì quen sống đầy đủ tiện nghi, giờ về nhà trọ thiếu thốn nên cũng không thoải mái gì. Chồng em thì chưa lo lắng được đủ đầy cho vợ nên cũng áy náy không ít.

Hơn 1 năm sau khi cưới, cơ hội đến, chúng em đã thu xếp để mua 1 căn nhà ở xã hội dành cho người có thu nhập thấp. Tiền cưới bố mẹ họ hàng 2 bên cho, cộng với tiền chúng em tích cóp được chỉ đủ 1 phần, còn lại, chúng em làm thủ tục vay tiền ngân hàng. Bây giờ, hàng tháng, tiền lương của 1 đứa dành để trả ngân hàng, chúng em phải chi tiêu rất tằn tiện mới đủ chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở thành phố. Chính vì cuộc sống còn thiếu thốn như vậy nên đến giờ, sau gần 5 năm kết hôn, chúng em chưa dám sinh con. Nhìn ra những người bạn xung quanh, em cũng có chút so sánh, sao cuộc sống của họ khác xa mình thế, họ đủ đầy, sung túc còn mình thì lúc nào cũng thiếu trước hụt sau. Cũng từ sự so sánh đó mà sự bực tức và những cuộc cãi vã giữa 2 vợ chồng em ngày càng tăng. Và đã không ít lần, trong lúc không giữ nổi bình tĩnh em đã nói từ ly hôn với chồng. Khi em nói điều ấy ra, chồng em thường quay đi và không tranh cãi gì với em nữa, sau khi cả 2 cùng bình tĩnh lại thì anh ấy lại xoa dịu, động viên để em nguôi ngoai. Nhưng lần gần đây nhất, khi em nói điều này, chồng em không còn im lặng nữa, anh ấy nhìn thẳng vào mặt em và bảo: ừ, anh đồng ý, em cứ viết đơn đi.

Thái độ của anh ấy như vậy khiến em vô cùng ngạc nhiên, tự nhiên em thấy bất an trong lòng. Lẽ nào anh ấy không còn yêu em nữa, hay là anh ấy đã có người khác???, em thì vẫn còn rất yêu chồng mình. Đã 2 tuần trôi qua, em chờ anh ấy an ủi, xoa dịu nhưng thái độ của anh vô cùng dửng dưng. Có lẽ lần này, chúng em phải chia tay nhau sao?

Các bạn chia sẻ với nhân vật bằng cách để lại lời nhắn dưới câu chuyện này, hoặc gọi đến số điện thoại 0243.934.1139 (trong giờ hành chính)

Các bạn nghe âm thanh câu chuyện dưới đây: