Tôi và H yêu nhau khi cô ấy còn là học sinh lớp 9 còn tôi là sinh viên năm thứ nhất của 1 trường Cao đẳng. Yêu nhau đợưc 3 tháng thì chúng tôi chia tay để cả 2 có thể tập trung vào việc học. Thời gian xa nhau, tôi rất nhớ H, lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy, nhưng đành chấp nhận để H có thể toàn tâm toàn ý vào việc học và thi cấp 3. 1 năm qua đi, chúng tôi nối lại quan hệ vì cả 2 thật sự yêu nhau. H là 1 cô gái xinh xắn, đáng yêu nên có rất nhiều người theo đuổi và ngỏ lời yêu. Nhưng vì yêu tôi nên cô ấy khồng đồng ý sự ngỏ lời của bất cứ ai. Chúng tôi yêu nhau trong sáng và rất hạnh phúc. Nhưng rồi cũng lại 1 lần nữa chia tay sau 6 tháng yêu vì chúng tôi cãi cọ, chủ yếu là vì tôi ghen tuông. Và chuyện phức tạp bắt đầu từ đó, cho đến tận bây giờ, sau 2 năm rồi mà nó vẫn ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi.

Sau khi chia tay được 2 tháng thì vào 1 ngày, không hiểu sao trên khắp mọi con đường từ trường học của H tới chợ quê rồi về con ngõ nhỏ ở làng xuất hiện những tờ rơi rải trắng đường, bôi nhọ danh dự của H và gia đình cô ấy. Khi sự việc xảy ra, mẹ H đã ngất lặng đi, còn bố H khuỵu xuống không thể nói được điều gì. Đến khi tạm ổn định được tinh thần, bố mẹ H đã rất giận giữ và đánh mắng cô ẩy rất nhiều vì họ cũng bán tín bán nghi lời bịa đặt trong những tờ truyền đơn ấy. Họ cũng nghi ngờ là H chơi bời, yêu đương lăng nhăng và khôg giữ mình. H đã phải chịu đựng và trải qua quãng thời gian vô cùng tồi tệ. Tôi thực sự thương cô ấy và chỉ biết ở bên động viên, giúp H vượt qua sự rèm pha, dè bỉu của dư luận xã hội. Tôi nghi là 1 trong những kẻ bị cô ấy từ chối tình cảm đã dùng trò bỉ ổi này để hại cô ấy. Tôi rất căm giận kẻ đó, giá mà có thể biết được chính xác là ai, tôi sẽ cho hắn 1 trận nhớ đời. Thế nhưng, thật oan cho tôi là gia đình H lại cho rằng tôi chính là kẻ đã gây ra trò hèn hạ ấy, vì nó xảy ra ngay sau khi chúng tôi chia tay mới được 2 tháng. Mẹ H đã định vào tận nhà tôi để hỏi mọi chuyện nhưng tôi đã chủ động gặp mẹ cô ấy. Chủ yếu là tôi mong bố mẹ H và gia đình hiểu cô ấy hơn. Tôi không chú ý lắm đến việc thanh minh rằng mình không làm trò bỉ ổi đó, vì tôi nghĩ mình không làm thì không có gì phải sợ, và rồi trước sau gì bố mẹ cô ấy cũng sẽ hiểu mình. 1 năm qua đi, tôi và H không liên lạc với nhau nhưng có lẽ là có duyên nợ hay sao mà chúng tôi lại quay lại và yêu nhau tha thiết hơn xưa.

Thực ra, khi chuyện của H xảy ra, gia đình tôi cũng ngăn cấm, không cho chúng tôi đến với nhau vì những điều tiếng xấu mà ai cũng biết về cô ấy. Nhưng tôi đã nói chuyện, thuyết phục và dần dần tìm cách hoá giải định kiến xấu của bố mẹ tôi dành cho cô ấy. Khi H tiếp xúc nhiều với gia đình tôi, mọi người cũng hiểu ra là cô ấy rất dễ mến, ngoan ngoãn và không còn phản đối chuyện tình cảm của chúng tôi nữa. Khi H đỗ đại học, tôi đã đến nhà để thưa chuyện và xin phép bố mẹ H cho chúng tôi được chính thức yêu nhau. Nhưng trái với mong muốn của tôi, bố mẹ H kiên quyết phản đối. Bố H bị bệnh tim, nên khi nghe tôi nói, ông đã rất sốc nhưng vẫn cố gượng để nói những lời như hàng vạn nhát dao đâm vào tim tôi. Bố mẹ H vẫn khẳng định rằng tôi là kẻ đã gây ra điều tiếng xấu, bôi nhọ danh dự của H và gia đình cô ấy 2 năm về trước. Dù tôi có thanh minh, giải thích thế nào, cô chú vẫn khăng khăng không chấp nhận và không thay đổi suy nghĩ của mình. Bố mẹ H buộc cô ấy phải rời xa tôi và đi tìm hạnh phúc khác. Họ còn cấm cửa, không cho tôi được đến nhà H nữa. Bây giờ H đã đi học ở HN, tôi thì ở nhà làm kinh doanh. Tôi nhớ phát điên và yêu cô ấy vô cùng nhưng dù có liên lạc thế nào H cũng không trả lời tôi. Sự im lặng của cô ấy dường như là câu trả lời cho tôi rằng cô ấy đã có quyết định riêng của mình. Tôi rất đau khổ và chẳng còn biết phải làm gì hơn là đến nhà H để tiếp tục thuyết phục bố mẹ cô ấy. Nhưng mọi sự cố gắng của tôi không những không có hiệu quả mà còn khiến cho tình hình căng thẳng, tồi tệ hơn. Vì nhớ H nên tôi chẳng thể làm được việc gì ra hồn. Đã có lúc tôi nghĩ đến chuyện đầu hàng số phận, đăng ký đi Nhật để vừa học vừa làm, hy vọng sẽ quên đi được tình yêu buồn của mình. Nhưng tôi vẫn muốn minh oan cho mình, muốn bố mẹ H hiểu cho tôi mà chẳng biết phải làm thế nào?...