8 giờ sáng, quán chay Thanh Tâm ở đường Bùi Hữu Nghĩa, quận Bình Thạnh, TP.HCM đã nhộn nhịp khách. Người chọn ăn tại chỗ, người dừng xe trước cửa gọi món mua mang về. Quán chay này bán đầy đủ các món từ cơm chiên, mì xào, phở, bún… Chủ quán là bà Thu (55 tuổi).

Nép mình trong một góc nhỏ của quán có cụ bà lưng đã còng, tóc đã bạc đang tỉ mỉ xé từng sợi mì căn. Xong xuôi, bà lại cạo sạch củ gừng, vừa làm bà vừa sắp xếp mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp. Bà tên là Trần Thị Tiếp, 85 tuổi nhưng mọi người ở quán thường gọi với cái tên thân thương là bà Năm.

Bà Năm cho biết, mỗi sáng bà đi bộ khoảng 2km từ nhà đến quán để phụ giúp. Nhiều người lo lắng bà đi bộ không an toàn, đi xe ôm hoặc để mọi người chở về nhưng bà từ chối vì “biết lựa đường để đi”. Trước đây, tiệm chay này bán cách nhà bà một căn, ngày nào bà cũng qua phụ giúp. Hiện giờ tiệm di chuyển ra chỗ mới nên bà vẫn ra để phụ giúp quán. Sáng nào bà cũng đi bộ nên thấy quen, không ngại xa. Có khi trên đường thấy tiệm sách bà còn vào mua.

Bà Năm chỉ nhận “tiền công” là một hộp cơm trắng, nếu lấy thêm đồ ăn bà tự trả tiền. Chủ quán nhiều lần từ chối nhưng bà Năm không chịu, bắt lấy cho bằng được. Nếu chủ quán không nhận, bà Năm cũng tự bỏ tiền đó vào hộp quyên góp từ thiện của quán.

Bà Năm kể lại, ba mẹ bà quê gốc ở Hải Dương. Họ vào Sài Gòn lập nghiệp và sinh được 10 người con. Họ tích góp mua được căn nhà gần chợ Bà Chiểu, gia đình sống ở đó với nhau. Đó cũng là căn nhà bà Năm ở đến giờ. Ngoài ra, căn đối diện bà để cho người em cùng con cháu họ ở. Bà nói rằng, sau này 2 căn nhà có thể sẽ để lại cho con cháu.

Căn nhà nhỏ của bà Năm khá cũ ở mặt tiền đường Huỳnh Đình Hai, quận Bình Thạnh, dưới lầu được cho thuê làm tiệm cắt tóc, mỗi tháng có thêm vài triệu chi tiêu. Bà Năm không lập gia đình. Bà con, lối xóm ai cũng thương mến.

Hồi trẻ, bà Năm dạy môn Sinh học ở trường tư thục. Dù thời xưa đi học cực khổ nhưng bà không bao giờ bỏ cuộc. Gia đình đông con nhưng cha mẹ bà Năm vẫn luôn lo cho con cái học hành đến nơi đến chốn.

Hiện nay, anh chị em của bà Năm nhiều người định cư bên Mỹ, thỉnh thoảng về thăm bà. Bà Năm không bao giờ thấy cuộc sống già nua, cũ kỹ và luôn thấy nhẹ lòng với công việc hằng ngày. Nếu không có việc làm bà xem tivi, chán thì lấy sách ra đọc.

Ngoài phụ giúp ở quán ăn bà còn đi từ thiện rất nhiều. Tiền làm từ thiện được bà lấy từ tiền lãi gửi ngân hàng mà mẹ bà cho làm vốn từ trước. Bà Năm chia sẻ, bà thường gửi đến trường học ở xa, hiệu trưởng cần đồ thì tặng đồ, cần tiền sẽ tặng tiền.

Nói về bà Năm, bà Thu – chủ quán cháy dùng từ “tuyệt vời”. Bà Thu cho biết, bà Năm sống rất tình cảm. Bà Năm có căn nhà cho người ta thuê mặt bằng nhưng không bao giờ lên giá. Lúc đầu thấy quán chay chuyển đi, bà Năm buồn lắm nên giờ bà tự đi qua phụ giúp. Còn ông Ngọc, 70 tuổi, nhân viên quán chay biết bà Năm đã gần 20 năm. Ông Ngọc kể, lúc trước, bà Năm còn chăm sóc mấy con chó, con mèo hoang và rất buồn sau khi chúng mất. Bà lớn tuổi rồi nhưng niềm vui là làm được cái gì đó, hồi còn trẻ bà hay đi từ thiện. Bà không nhận giúp đỡ của bất kỳ ai, ai cho tiền bà cũng không nhận. Bà không làm phật lòng ai hết, ở đây ai cũng quý mến bà

Theo Thanh niên