Nghe bài viết tại đây:
PGS.TS.BS Đại tá Bùi Quang Huy - Trưởng Khoa Tâm thần - Bệnh viện Quân Y 103 cho biết, hiện nay khoa có 30 nhân viên, nhưng chỉ có 3 bác sĩ và 3 điều dưỡng là nữ. Theo ông như thế là đã "may" rồi vì trước đó nhiều năm liền khoa chỉ có duy nhất 1 bác sĩ nữ. Lý giải về việc ít nhân lực nữ làm chuyên ngành tâm thần, bác sĩ Huy cho rằng vì chăm sóc và điều trị cho người bệnh bình thường đã vất vả nhưng với những bệnh nhân tâm thần thì sự vất vả còn nhân lên gấp bội phần, có lẽ cũng vì thế mà không nhiều y bác sĩ nữ lựa chọn chuyên này.
Và, để giảm áp lực công việc, giữ chân các cán bộ nữ trong môi trường đặc thù, PGS.TS Bùi Quang Huy thường nhìn vào mặt tích cực của nghề để động viên chị em:“Có những bác sĩ 10 năm ra trường không ai biết bác sĩ đó là ai, nhưng làm tâm thần chỉ 5-7 năm đã có tiếng rồi vì ít bác sĩ tâm thần”. Ông nói thêm rằng “khoa mà không có bác sĩ nữ thì gay lắm vì dù sao phụ nữ có cái gọi là “quyền lực mềm”, họ nói bệnh nhân nghe ngay”.
Không rõ cái được gọi là “quyền lực mềm” mà bác sĩ Huy vừa nói đến có hiệu quả đặc biệt như thế nào với nhóm bệnh lý đặc thù ở đây, nhưng quan sát cách họ giao tiếp, chuyện trò với bệnh nhân trong quá trình chăm sóc, điều trị, tôi hiểu rằng, công việc của họ không đơn thuần chỉ là khám, kê thuốc mà còn đòi hỏi sự kiên trì, nhẫn nại và tình thương với những bệnh nhân không may mắc phải căn bệnh mà trong xã hội vẫn còn sự kỳ thị.

BS CKI Phạm Thị Thu chia sẻ, chị đến với chuyên ngành này như là một cơ duyên, giống như thể nghề đã chọn người,“bệnh này khác bệnh nội khoa khác, khám bệnh chủ yếu dựa trên bệnh lâm sàng, không có các xét nghiệm, bệnh nhân thì hay bị kỳ thị nên không được điều trị sớm, điều trị đến nơi đến chốn, rất là thương…”.
8 năm gắn bó với những bệnh nhân mắc bệnh lý nhạy cảm, có không ít những chuyện vui, chuyện buồn về nghề, nhưng với bác sĩ Thu mỗi bệnh nhân là một cuộc đời, một số phận khác nhau và họ cần được đồng cảm trong quá trình điều trị. Cũng chính vì thế, cho dù không ít lần bị bệnh nhân “quấy nhiễu”, nhưng chị cùng các đồng nghiệp vẫn lặng thầm chăm lo cho người bệnh.
“Có bệnh nhân nữ 63 tuổi bị trầm cảm căng trương lực không chịu ăn uống, tiểu tiện không tự chủ. Khi mình vào khám là bệnh nhân chửi bới, phải tiêm thuốc nhưng khi tiêm thuốc dễ gây ra tình trạng bí tiểu, lúc đó em phải ở lại chờ đến lúc bệnh nhân đi tiểu được, nếu không chỉ định đặt xông tiểu rồi mới về được. Hoặc là bệnh nhân không chịu nói, mình động viên thế nào bệnh nhân cũng vẫn im lặng. Trăn trở với bệnh nhân đến nỗi đêm nằm mơ thấy bệnh nhân nói chuyện, nói cười với mình, nhưng sáng hôm sau đi làm bệnh nhân vẫn chưa nói được” – bác sĩ Thu kể.
Trung bình mỗi ngày phòng khám của Bệnh viện Quân y 103 điều trị khoảng 60 đến 80 bệnh nhân ngoại trú và điều trị nội trú tại Khoa Tâm thần khoảng 94 đến 100 bệnh nhân, độ tuổi trung bình từ 20-50, mắc các loại bệnh tâm thần khác nhau. Người bị tâm thần phân liệt, người rối loạn trầm cảm, người lại chán ăn, rối loạn cảm xúc lưỡng cực...
Nếu nhìn vào công việc mà các nữ nhân viên y tế ở đây đang làm, nhiều người sẽ nghĩ chăm sóc cho những bệnh nhân mắc bệnh lý nhạy cảm này rất vất vả, thậm chí nguy hiểm. Nhưng với các chị - có lẽ vì đã quá quen nên luôn thấy công việc của mình bình thường như các bác sĩ ở các chuyên khoa khác.
“Thực ra em nghĩ công việc của mình không vất vả vì khi vào làm là bị cuốn vào công việc. Hoặc cũng vì quá quen rồi nên thấy mọi thứ rất đỗi bình thường, chỉ thấy thương người bệnh” - Điều dưỡng Trần Thị Thanh Phương chia sẻ.

Là điều dưỡng nên hàng ngày chị Trần Thị Thanh Phương phải thường xuyên tiếp xúc với bệnh nhân. Không chỉ là tiêm, truyền, phát thuốc, hỗ trợ bác sĩ làm thủ thuật mà đôi khi chị còn phải hỗ trợ bệnh nhân vệ sinh cá nhân – nhất là bệnh nhân nặng hay bệnh nhân đang bị kích động, không làm chủ được hành vi. Nhiều năm gắn với nghề chị Phương không nhớ hết bệnh nhân, cũng không nhớ nhiều về những kỷ niệm với nghề vì với chị mỗi ca bệnh đều rất đặc biệt, nhưng bây giờ có nhiều bệnh nhân đến tái khám, gặp chị đều hồ hởi, vui vẻ như gặp người quen của mình.
“Nhiều bệnh nhân quay lại đây khám rất ổn, họ rất vui vẻ. Có người chào cô, hỏi cô có nhớ cháu là ai không, nhưng đúng là có quá nhiều bệnh nhân nên em không nhớ hết, nhưng rất vui vì thấy bệnh nhân đã quay trở lại cuộc sống bình thường” – điều dưỡng Thanh Phương nói.
Với bác sĩ Thu hay điều dưỡng Thanh Phương, mỗi ngày đến nơi mình làm việc được nhìn thấy những gương mặt dần vui hơn đó là niềm vui để nuôi dưỡng tình yêu nghề và giúp các chị gắn bó với chuyên ngành rất đặc thù này.